chúng tôi đã đi không tiếc đời mình

Nhà thơ Thanh Thảo (tên thiệt là Hồ Thành Công), quê quán ở tỉnh Tỉnh Quảng Ngãi, trưởng thành và cứng cáp vô cuộc kháng chiến kháng Mỹ. Từ những thưởng thức của tôi vô quy trình công tác làm việc ở mặt trận miền Nam, ông tiếp tục sáng sủa tác nhiều kiệt tác chất lượng đem dư âm của thời đại, vinh hạnh được trao nhiều phần thưởng văn học tập cao quý. Sau năm 1975, Thanh Thảo vẫn nối tiếp thực hiện thơ bên cạnh đó viết lách báo, tè luận phê bình và nhiều phân mục không giống tuy nhiên góp sức cần thiết và rực rỡ nhất của ông vẫn chính là thơ ca. điều đặc biệt, ông được công bọn chúng xem xét qua chuyện ngôi trường ca “Những người tiếp cận biển” (1977), đem dung mạo độc đáo và khác biệt viết lách về cuộc chiến tranh và hình tượng người binh. “Những người tiếp cận biển” bao gồm tư chương, từng chương mang 1 title riêng biệt, với từng đoạn, từng khúc ca. “Khúc bảy” khiến cho người hiểu bâng khuâng, xót xa cách nhưng mà cũng tương đối đỗi kiêu hãnh về một mới “sống mãi tuổi tác nhì mươi”.

Bài thơ khai mạc vì thế một tiếng thông tin về việc rời khỏi cút của những chàng trai, cô nàng hero, quả cảm và lạc quan: "Chúng tôi ko mệt mỏi đâu/ Nhưng cỏ sắc nhưng mà rét quá!". Chúng tôi - là cả một mới xung phong lên đàng rời khỏi mặt mày trận, theo dõi giờ đồng hồ gọi linh nghiệm của Tổ quốc. Họ tiếp tục “ra đi” nhằm giành lấy song lập, tự tại mang đến dân tộc bản địa. Lời thơ, giọng thơ nhẹ bỗng, thủ thỉ, tâm tình. Câu thơ biểu diễn mô tả sự quyết tử lặng lẽ tuy nhiên ko hề bi thương. Tuổi nhì mươi của những quả đât tươi tắn, tràn trề mức độ sinh sống và hăng hái ấy tiếp tục ở lại bên dưới cỏ, ở lại điểm mặt trận vì như thế mưa bom bão đạn: "Tuổi nhì mươi thằng em tôi sững sờ một cánh chim miếng như đường nét vẽ/ hầu hết thay đổi như 1 thông thoáng mây/ Khi Cửa Hàng chúng tôi ở nó vẫn ngồi vẹn toàn đó/ Ngậm yên tĩnh lìm một cọng cỏ may…/ Những vệt chân lùi lại phía sau".

Bạn đang xem: chúng tôi đã đi không tiếc đời mình

Tác fake khôn khéo áp dụng phương án tu kể từ sánh sánh: "Tuổi nhì mươi thằng em tôi sững sờ một cánh chim miếng như đường nét vẽ". Hình hình ảnh đối chiếu độc đáo và khác biệt ấy giúp người hiểu ngầm dễ hình dung những đặc điểm nổi bật của tuổi 20: suy nghĩ, mạnh mẽ, lãng mạn, nhiệt huyết... Đồng thời thi sĩ còn kín kẽ thể hiện thái độ ngợi ca, trân trọng với những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời người chiến sỹ.

Trong trận đánh đấu tàn khốc, vô số đồng team trong phòng thơ tiếp tục ở lại bên dưới cỏ và chủ yếu điểm ấy là mối cung cấp sức sống vì thế sự rời khỏi cút của những người binh trẻ em tiếp tục góp thêm phần giành lại chủ quyền mang đến non sông. Một mô hình hình ảnh ví von đã trải nhảy lên mức độ sinh sống mạnh mẽ của tuổi tác trẻ em một thời: "Mười tám nhì mươi như sắc cỏ/ Dày như cỏ/ Yếu mượt và mạnh mẽ như cỏ". Sắc cỏ vốn liếng xanh lơ lắm, tươi tắn lắm. Và tuổi tác nhì mươi của những người binh cũng rất đẹp lắm. Họ tiếp tục thanh tú gửi lại những loại đẹp tươi ấy điểm mặt trận.

Họ té xuống, vĩnh viễn ở trong tâm địa khu đất u tuy nhiên khu đất lại nở hoa. Ngọn cỏ đần ấy đem nét trẻ đẹp can ngôi trường, quả cảm, dẫu yếu hèn mượt tuy nhiên cũng mạnh mẽ, bi hùng. Họ rời khỏi cút tuy nhiên sự sinh sống mãi tiếp nối, sự sinh sống nối tiếp tái ngắt sinh. Nhà thơ tin cậy rằng, sự quyết tử ấy tiếp tục tạo thành hoa thơm nức trái ngược ngọt, làm ra ngày xuân thắng lợi mang đến khu đất nước: "Hoa sẵn sàng lặng lẽ vô đất/ Nơi bại chắc chắn ngày xuân tiếp tục bùng lên/ Hơn một điều bất chợt".
Bài thơ khép lại vì thế những loại thơ đem dư âm bi hùng, phản ánh ý thức “quyết tử mang đến Tổ quốc quyết sinh” của tất cả một thế hệ: "Chúng tôi đã đi được ko tiếc đời mình/ (Những tuổi tác nhì mươi làm thế nào ko tiếc)/ Nhưng người nào cũng tiếc tuổi tác nhì mươi thì còn chi Tổ quốc?".

Xem thêm: tính hiệu suất phản ứng

Đó là tinh ma thần trách cứ nhiệm của mỗi công dân, đặc biệt là thế hệ trẻ vô cuộc kháng chiến kháng Mỹ: tự nguyện, sẵn sàng quyết tử tuổi tác trẻ em của tôi nhằm bảo đảm nước non, non sông.

Xem thêm: em hãy viết đoạn văn

Thế hệ những người dân như thi sĩ Thanh Thảo tiếp tục xung phong vô tuyến lửa khốc liệt, chan chứa trở ngại, gian truân tuy nhiên “không tiếc đời mình” vì thế bọn họ đem lòng yêu thương Tổ quốc. Nhà thơ Chế Lan Viên cũng từng viết lách tứ thơ tương tự: “Ôi Tổ quốc tớ yêu thương như ngày tiết thịt” nên “Ôi Tổ quốc nếu như cần thiết tớ chết”. 

Mỗi đợt hiểu lại bài bác thơ, hẳn người hiểu đều rưng rưng: “Cỏ sắc nhưng mà rét vượt lên trước, cần ko em...” - câu thơ cứ ngân nga, du dương trong tâm địa tớ. Chiến giành tiếp tục lùi xa cách tuy nhiên những nhức thương tổn thất đuối của mới phụ vương ông ngày trước vẫn hiển hiện tại. Từng vần thơ, từng tiết điệu cứ phảng phất vô trái ngược tim quả đât thời bình hình dáng, nụ cười cợt và linh hồn rất đẹp của những người chiến sỹ cách mệnh. 

Bài thơ “Khúc bảy” của Thanh Thảo không những đem dư âm, bầu không khí của 1 thời đại hào hùng mà còn phải thức dậy vô tất cả chúng ta thời điểm ngày hôm nay tình thương và trách cứ nhiệm với non sông. Tuổi trẻ em mới thời điểm ngày hôm nay luôn luôn kiêu hãnh và hàm ân, cúi đầu tưởng niệm những quả đât “sống mãi tuổi tác nhì mươi”, cần sinh sống thế nào là nhằm xứng danh với việc quyết tử của phụ vương ông thuở trước, mang đến non sông mãi vĩnh cửu.